• Nội dung:
Trên chuyến du hành của mình, Hercule Poirot đã gặp gỡ với một gia đình vô cùng kỳ quái. Mọi người trong gia đình này hầu như đều có vấn đề về thần kinh, lúc nào cũng mang trong mình sự căng thẳng tột độ. Có lẽ điều này xuất phát từ người mẹ kế thích sở hữu bạo quyền, thích được quyền cai trị mọi thứ. Kiểu người như thế nào thì đằng nào cũng chết. Poirot kiên quyết giải quyết vụ án này trong vòng 24h. Liên quan đến cái chết của người đàn bà này dường như nghi phạm là tất cả những nhân vật xuất hiện trong truyện .
• Cảm nhận:
Trước khi đi vào bàn luận cuốn sách mình có 2 điểm trừ cho SERIES truyện của Agatha. Có lẽ những bạn Fan của Agatha sẽ cảm thấy không hài lòng hay sao đó, nên vì ý kiến cá nhân nên mình nghĩ mỗi độc giả sẽ có ý kiến riêng. Mình hy vọng nhận được ý kiến từ các bạn
Điểm trừ 1: Lạm dụng “tiếng pháp” quá nhiều (mình đã đọc được 5 cuốn: án mạng trên chuyến tàu PĐ, Kỳ án dòng chữ tắt, Chuỗi án mạng ABC, Ngôi nhà quái dị, Hẹn với thần chết -> Theo như những gì mình học được từ các Sempai liên quan đến Biên dịch thì thường những thứ liên quan đến từ ngữ CHUYÊN MÔN, hoặc TÊN RIÊNG thì nên giữ lại từ gốc, không dịch và sẽ ghi chú phía dưới, nhưng các bản dịch trong truyện Agatha lại giữ lại nhiều từ tiếng Pháp không cần thiết)
Điểm trừ thứ 2: Đây là quyển thứ 5 mình đọc. Và nó vẫn theo 1 mô típ không lệch đi đâu được. Dạo đầu kể lan man này nọ, dạo giữa thì gọi từng người vào phỏng vấn, và dạo cuối luôn là 1 cú Plot Twist thật sự thật sự không ngờ tới -> Việc tìm ra hung thủ thật sự nó bị đi lệch quỹ đạo kinh khủng. Liệu cách đưa ra kết luận kiểu không ngờ tới như thế này có gọi là hay ho không? Hay là nó lố bịch
Tuy điểm trừ là như vậy, nhưng truyện vẫn có nhiều cái hay ho và nét độc đáo riêng. Mình rất thích ý nghĩa mà cuốn sách này truyền đạt, đó là TỰ DO. Việc giáo dục con cái, và việc cho con cái được tự do làm điều mình thích rất là quan trọng. Nhìn những đứa con nhà Boyunton mình thấy đáng thương quá chừng quá đỗi. Sống dưới cái bóng của bà mẹ kế mà không biết gì về thế giới bên ngoài, thậm chí cái suy nghĩ được vùng vẫy, được trải nghiệm thế giới ngoài kia cũng chẳng dám nghĩ tới. Mình nghĩ cuốn này đưa ra quan điểm khá đúng về việc giáo dục cho con cái mà bậc cha mẹ ngày nay thường hay phạm phải.
Ngoài ra, mình cũng rất thích cách lí giải sâu sắc và độc đáo về cách dùng thuốc, hậu quả dùng thuốc quá liều và phân tích sâu sắc về hợp chất thuốc. Kiểu như vừa được đọc sách mà vừa học thêm được kiến thức liên quan tới y học
Mình rất đề cao việc phá án dựa vào những lỗ hổng hoặc mâu thuẫn trong lời tường thuật để giải quyết vụ án. Có rất nhiều cách phá giải vụ án, nhưng hẳn là phá án dựa vào tâm lý nhân vật thì quả là hơi bị xịn sò, và những người sử dụng cách này thì cả về bộ não và óc phán đoán hẳn phải vô cùng nhạy bén và tinh sảo. Nhưng phần đưa ra bằng chứng, chỉ ra nghi phạm trong cuốn này mình thấy không hề có chút thuyết phục nào. Kiểu như Agatha muốn làm độc giả bất ngờ và cho độc giả thấy được lỗ hổng trong suy luận của chúng ta. Nếu là mấy cuốn trước có phần hơi thốn, cảm giác như bị dắt mũi thì cuốn này lại không mang lại cho mình cảm giác ấy nữa.
Đọc xong cuốn này mình vẫn đang thinking là có nên đọc tiếp sách của bà hay không. Vì mình đã mua rất nhiều sách của bà nhưng đọc đến cuốn này tụt cả mood với cái style viết văn kiểu này rồi