Review+Impession: “Bạch dạ hành” – Tác giả Higashino Keigo
東野圭吾の「白夜行」について自分のレビュー・感想
・Đây là cuốn sách thứ 2 mình đọc của tác giả Higashino Keigo. Quả thực sau khi đọc xong cuốn đầu tiên của ông là “Phía sau nghi can X” mình đã có ấn tượng khá mạnh về cách viết của ông. Đằng sau những câu chuyện đó là sự kết hợp giữa sự li kì hấp dẫn nhưng lại không kém sự tàn nhẫn và bi thương. Với cuốn “Bạch dạ hành” này, tùy vào người đọc sẽ có cách cảm thụ và lí giải khác nhau. Cuốn sách khắc họa một cách sâu sắc hình ảnh của cậu bé và cô bé vốn dĩ là những đứa trẻ ngây thơ trong sáng, nhưng do bị phủ dưới bóng đen cái chết của bố mẹ, lớn lên với một trái tim đã bị nhuốm màu đen tối bởi quá khứ đầy bi thương kia. Nếu là fan của truyện trinh thám thì hẳn là không thể bỏ qua cuốn này đâu nhỉ
これは私が読んだ東野圭吾さんの2目本です。やはり「容疑者X献身」の1目本を読んだ後で、圭吾さんの書き方が私に衝撃させました。書かれた物語の後ろには珍しくて面白い話だけではなく、冷酷で哀れな物語が隠されています。「白夜行」に対して、読む人によって様々な解釈があります。元々が純粋な子供であるが、両親の死去の闇が覆われたから、成長したまでに心に闇を抱えた男女の姿を奥深く描いた小説です。ミステリーファンであれば、是非この本を逃せないではいられないだろう。
・Nội dung:
内容
Câu chuyện lấy bối cảnh là năm 1973 đã xảy ra vụ án 1 ông chủ của tiệm cầm đồ bị sát hại trong một tòa nhà bỏ hoang ở Osaka. Dường như có rất nhiều nghi phạm trong vụ án này, nhưng không có bằng chứng gì rõ ràng, kết cục vụ án đi vào bế tắc. Lúc xảy ra vụ án, con của nạn nhân là Kirihara Ryoji và con gái của nghi phạm là Nishimoto Yukiho lúc đấy vẫn còn là học sinh. Sau khi lớn lên, Yukiho với khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời và đầy khôn khéo đã chọn cho mịnh con đường đi đầy tráng lệ. Ngược lại Ryouji với con mắt phủ đầy bóng đêm đã chọn cho mình con đường đi đầy tối tăm. Hơn nữa, trải qua 19 năm, có rất nhiều vụ án kinh khủng đã xảy ra quanh cuộc sống của 2 người.Liệu 2 người này có liên quan gì đến những vụ án đó không? Cuộc sống của 2 người tưởng chừng không hề có mối liên hệ với nhau, tuy nhiên càng điều tra chân tướng của vụ án thì mối quan hệ giữa 2 người càng sáng tỏ. Mặc dầu vậy tuyệt nhiên lại không có bằng chứng vững chắc nào để chứng tỏ điều đó. Kết thúc câu chuyện có lẽ Ryoji đã tìm được ánh sáng riêng cho mình, nhưng Yukiho vẫn như thế, không chịu quay đầu, cô vẫn cứ mãi chìm trong đêm trắng không thể thoát ra.
物語の中心に横たわるのは、1973年に大阪の廃墟ビルで一主人の質屋が殺された殺人事件。容疑者は複数挙がったが、はっきり証拠が無く、結局事件は迷宮入りしてしまいました。事件当時、被害者の息子・桐原亮司と、容疑者の娘・西本雪穂は小学生だったが、成長になったときに、 理知的な美貌を持つ雪穂は華々しい道を選んでしました。逆に、世界に暗い眼を持っていた亮司は暗い道を行きました。そして、19年の時が経ったとき、2人の周囲には恐ろしい事件が発生していました。もしかして二人は発生した事件に関係があるかもしれませんか?2人の生活は関係なくと思ったが、事件の真相を追えば追うほど明快になった見えてくる親密な関係があります。しかし、そのことには確固たら証拠が有りませんでした。ラストは亮司は自分の光を見つかったが、雪穂はそのままに頭が振り向かないで、ずっと夜の闇に離れなくて沈んでしてしまいました。
・Cảm nhận:
感想
Từ đầu cho đến kết thúc câu chuyện tràn ngập bầu không khí đen tối giống như chúng ta đi bộ trên con đường tối tăm mà mãi mãi không tìm thấy được chút ánh sáng nào. Nội tâm của 2 nhân vật chính là Yukiho và Ryoji vì không được kể từ chính miệng của họ, nên thực tế họ đang suy nghĩ điều gì chúng ta không tài nào hiểu hết được.Điều mà chúng ta biết được chẳng qua cũng chỉ là thông qua phỏng đoán của những nhân vật trong truyện. Mang trong mình bóng đêm của quá khứ, Yukiho với vẻ ngoài xinh đẹp tài năng, như là trà đạo, cắm hoa, tiếng anh,.. ngay cả cách đôi nhân xử thế cũng khiến người ta cứ ngỡ đây là một cô gái dịu dàng và tốt bụng. Nhưng sâu bên trong tâm hồn cô lại nuôi giữ con ác quỷ đang dần lớn lên mỗi ngày. Còn Ryoji thì sao? Ryoji đã lựa chọn cuộc sống của mình là bóng đêm cho mặt trời để Yukiho được sống cuộc đời rực rỡ. Cậu sẵn sàng làm những chuyện xấu xa nhất chỉ vì Yukiho. Cuộc sống giữa 2 người giống như hai đường thẳng song song, không gặp nhau, không có một cuộc đối thoại nào, nhưng đến cuối cùng mình cũng không khỏi ngỡ ngàng sau chừng nấy chuyện mà Ryoji đã làm cho Yukiho.
終始、明かりのない夜道を歩かされているようなダークな雰囲気が漂っています。主人公である雪穂と亮司の心境は決して本人の口から語られず、実際には何があったか分かりませんでしょう。そこには周囲の人たちの憶測だけがあります。過去の闇を持って生きてる雪穂は茶道とか華道とか凄い英語の美しい容姿があったばかりか、行儀作法でさえも優しくて良い女性と思い込まれた。けれど、本音の中で悪魔を育ています。亮司のヤツはどうでしょうか?亮司は雪穂が輝く生活を過ごすように、太陽を代わって、自分が暗闇を変えてしました。雪穂の為に、最低なことも構わないでやります。2人の生活の間に2本の平行線のような、出会わなくて、会話も無なくて、最後まで亮司は雪穂に色んな凶悪をやってくれたことなんて驚く驚いて掛けてしました。
Tùy vào từng người, có những người sẽ mãi sống dưới ánh mặt trời chói chang. Nhưng cũng có những người cả một đời phải vùng vẫy dưới đêm trắng trong bóng tối. Mình không phải sống dưới ánh mặt trời chói chang kia. Và cũng chưa hẳn là sống dưới bóng tối. Mà dù cho có là bóng đêm đi chăng nữa không hẳn là nó tối tăm. VÌ có những thứ, không hẳn là mặt trời nhưng sẽ thay thế cho mặt trời. Dù cho nó không sáng rực như mặt trời nhưng ắt hẳn cũng đủ soi sáng cho tôi. Mình sẽ ôm lấy ánh sáng nhỏ bé đó, và luôn luôn sống như kiểu là đang sống dưới trời đêm nhưng lại nghĩ đó là ban ngày. Đó chẳng phải là cuộc sống mà con người ta nên theo đuổi hay sao?
人によっては、太陽がいっぱいの中を生き続けられる人がいます。ずっと真っ暗な深夜を生きていかなきゃならない人もいます。私はね、太陽の下を生きたことなんかありません。私の下にも暗闇なんかなかった。いつも夜であるけど、暗くはありません。太陽に代わるものがあったから。太陽ほど明るくはないけれど、私に対し十分だと満足です。この小さい光を抱いて、光によって、夜を昼と思って生きます。それは人間が生活を追ったほうが良いんじゃないでしょうか?
Đóng cuốn sách lại mà trong đầu đọng lại mới suy nghĩ, và cả những nghi vấn. Kết thúc như thế này khiến mình hụt hẫng quá. Không có một đáp án nào cho hàng loạt những người vô can đã bị giết. Và người đã từng tham gia vào các vụ án trước đây với Ryoji là Tomohiko thì sao? Còn cô dược sĩ Noriko thì sao? Dù là người nằm trong kế hoạch của Ryoji nhưng liệu cậu có chút tình cảm thật nào với cô ấy khi đưa cô về Osaka không? Và người Yukiho thật lòng thích là ai? Là người đã mang lại vầng sáng giả tạo cho cô hay là anh chàng Kazunari kia?
Rốt cuộc, liệu giữa Ryoji và Yukiho có phải chỉ là quan hệ cộng sinh, hay sâu sa hơn nữa là tình yêu chân thật? Và tại sao đến cuối cùng, Ryoji thậm chí là nguyện chết để bảo vệ Yukiho vậy mà cô vẫn than nhiên thốt lên rằng “Tôi không quen biết người này” và thản nhiên bước đi đầu không ngoảnh lại vậy?
Vâng! Có rất nhiều nghi vấn được bỏ ngỏ ở cuối truyện, có lẽ tác giả muốn mỗi độc giả sẽ suy tưởng về kết cục của câu chuyện. Đến cuối cùng, Ryoji nhắm mắt ra đi thanh thản, còn Yukiho cứ mãi đi vào đêm trắng…. (Ở đây có nhiều bạn cho rằng Ryoji chết tức là mãi chìm vào bóng tối, nhưng mình suy nghĩ ngược lại. Chết là hết, là chấm dứt chuỗi ngày đen tối xấu xa đang bao trùm lấy cậu ấy, và cậu ấy sẽ được đến với thế giới khác, tươi đẹp hơn thế giới này).
本を閉めたと、頭の中に意思と疑問が沢山あります。結局は未充足せてしまいました。殺した関係なく人々に対して答案でもありません。「以前の事件に亮司と一緒に参加した友彦はどうだった?典子の薬剤師ってどうだった?亮司の計画に女であるだけが、大阪へ連れて帰ったとき、亮司は典子を愛していたか?そして、雪穂は本音に誰か好きのか?彼女の生活にお為ごかしの光を齎したの亮司かどうかそのカズナリでしょうか?」ということを好奇心を持っています。
つまり、亮司と雪穂の間に、共生関係だけではありませんか?又は本当に愛情ではありませんか?それより、最後までに、どうして亮司は雪穂を守ってくれるために死んだが、雪穂も「その人って知らない」と落ち着いて言って、素直で歩んで頭も振り向きませんでしたか?
そうでしょうか?物語の終わりに開いたままにされている多くのものが残されています。それは作者は読む人によって語の結局について自分が別の判断を持って欲しいんですよね。最後まで、亮司は心穏やかで目を閉じて、現在により幸せな世界へ到着したかもしれません。雪穂は暗闇の下に歩んで歩んで生くのではないでしょうか。
以上。長くレビューを書いたが、ここまで読んでくれて有難う