愛する弟への手紙

Lá thư gửi đến em trai yêu quý,

 

「生まれたばかりの弟、パトリックは5万人に1人の病気でした。姉のサラは、歩くことも話すことも出来ない弟が最初は嫌いでしたが、彼の成長していく姿を見て、段々気持ちが変わっていきます。最後に、サラが最愛の弟から教えて貰ったことは。。。」

Đứa em trai Pattrick vừa mới sinh ra thì đã bị mắc căn bệnh mà trong 50.000 người thì có 1 người bị. Lúc đầu người chị Sara rất ghét em ấy vì em ấy không thể đi cũng không thể nói, nhưng nhìn thấy hình ảnh đứa em trai càng ngày càng lớn, người chị đã dần dần thay đổi thái độ. Và đến cuối cùng, Sara đã học được cách yêu thương từ đứa em trai…

 

パトリックへ

ママのお腹の中にあなたが居ると聞いた時、私がどのくらい嬉しかったか、分かる?欲しいものは何でも買って貰えたけど、私は一人っ子だったから、兄弟が居る友達が羨ましかった。一人で居ると、時々寂しかったの。

あなたが生まれた時、あなたの小さな手足を見て、可愛い!と思ったわ。あなたが退院して家に来た時、私は嬉しくて友達にあなたを見せたの。

あなたは5カ月になっても余り動かなかったし、泣き声もおかしかったから、ママとパパはあなたを病院へ連れて行った。原因が中々分からなかったけど、13人目のお医者様が「この子は5万人に1人の病気です。体が弱くて、歩くことも出来るようにならないでしょう」と気の毒そうに言ったの。家に帰ると、ママはあなたを抱き締めて泣いた。私はあなたのことを知られたくなかったから、何を聞かれても「知らない」と答えることに決めたの。

Gửi đến Pattrick,

Khi nghe tin mẹ có em bé, em có biết chị đã vui mừng biết bao nhiêu không? Chị thích gì bố mẹ đều chiều và mua cho chị hết, nhưng bố mẹ chỉ có mỗi đứa con là chị nên chị thấy rất ghanh tỵ với đám bạn cùng trang lứa vì chúng nó có em trai. Hễ ở một mình là chị cảm thấy rất buồn em biết không. Lúc em vừa ra khỏi bụng mẹ, nhìn thấy đôi bàn tay bàn chân nhỏ xí xiu của em chị đã nghĩ rằng “Ôi thằng bé này dễ thương quá”. Rồi khi em xuất viện trở về nhà chị đã vui mừng khoe em với đám bạn. Khi em được 5 tháng tuổi rồi nhưng lại không cử động gì, tiếng khóc cũng rất lạ nên bố mẹ đã đưa em tới bệnh viện. Chị vẫn không biết nguyên nhân là gì nhưng 13 vị bác sĩ đã rất lấy làm tiếc và nói rằng “Đứa bé này đã mắc bệnh mà trong 50.000 người chỉ có 1 người mắc phải. Cơ thể bé khá yếu, ngay cả bước đi cũng không thể”. Khi trở về nhà, mẹ đã ôm em và khóc rất nhiều. Chị không biết chuyện gì đã xảy ra với em nhưng thật ra chị cũng không muốn biết, và nếu bất cứ ai hỏi em bị sao thì chị cũng trả lời đại khái như là “Con không biết”.

 

あなたが大きくなっても、私は知らんぷりをしていた。ママとパパのあなたへの愛はどんどん深くなっていって私にはそれが辛かったの。そして、私のあなたへの気持ちはどんどん悪い方へ変わっていった。

あなたは4歳になってもまだ歩けなかったけど、ママはいつかあなたが歩けるようになると信じていた。ママはあなたをパンツ1枚で芝生に座れせた。どうしてか分かる?ママは芝生がチクチクするからあなたが立つかも知れない、立って歩くかも知れないと思ったの。私は時々自分の部屋からあなたを見ていた。あなたが何度も転ぶのを見て笑っていた。でもママとパパは絶対に諦めなかった。ある日窓からあなたを見ている、あなたはすっと立ってゆっくりと芝生の上を歩いたの。それを見たママとパパは泣きながら抱き合って喜んでいた。

Dù cho em càng ngày càng lớn nhưng chị vẫn tỏ vẻ như không thấy không biết. Tình yêu của ba mẹ dành cho em ngày một nhiều hơn nhưng chị tự hỏi rằng liệu như vậy thì có hạnh phúc vui vẻ gì không. Rồi tình cảm của chị dành cho em cũng ngày càng tệ đi. Dù em đã là đứa trẻ 4 tuổi nhưng vẫn không thể đi được, nhưng em biết không, mẹ vẫn khăng khăng tin rằng rồi sẽ đến một lúc nào đó em sẽ biết đi. Mẹ đã đặt vào chỗ em ngồi trên bãi cỏ 1 cái quần. Em biết tại sao không? Vì mẹ sợ những cây cỏ đó sẽ đâm chích vào da thịt em mà trong lúc em đứng dậy hoặc khi đi em sẽ không cảm nhận được nó. Thỉnh thoảng chị nhìn thấy em từ phòng của chị. Và dù em có ngã bao nhiêu lần đi nữa em vẫn cười toe toét. Nhưng bố mẹ vẫn tuyệt đối không bỏ cuộc. Ngày nọ, chị đứng ở khung cửa sổ ngắm nhìn em thì thấy em đứng vụt dậy và đi từ từ chậm rãi lại chỗ bãi cỏ. Khi nhìn thấy cảnh đó, bố mẹ vừa khóc vừa mừng rỡ ôm chặt lấy em.

 

私は、あなたが外を歩いたり、花の匂いを嗅いだり、鳥を見たり、にっこり笑ったりしているのを見た。私はそんなあなたの姿を見て気づいた。あなたを嫌いになること出来ない、やっぱりあなたを愛してるんだ、と。

それから私達はあなたが生まれたばかりの頃のようにまた仲良くなって、沢山遊んだりお喋りしたりした。私はあなたを精一杯愛した。でも、あなたは10歳の誕生日に頭が痛くなって、凄く具合悪くなって、直ぐに入院した。お医者様は「弟は白血病です」と言った。

Chị đã thấy em vừa chạy ra ngoài, vừa ngửi hương hoa, vừa ngắm nhìn chim chóc rồi vừa mỉm cười đáng yêu. Chị đã thấy em như thế khi ngắm nhìn em. Rồi chị cảm thấy không còn chút nào là ghét em nữa vả lại còn thấy thương em nhiều hơn. Chúng ta lại trở nên thân thiết với nhau như lúc em vừa mới được sinh ra, chúng ta đã cùng nhau vui đùa, cùng nhau nói chuyện. Và chị càng lúc càng yêu thương em nhiều hơn. Nhưng rồi vào ngày sinh nhật 10 tuổi của em, em đã bị cơn đau đầu hành hạ, cơ thể yếu kinh khủng và đã nhập viện ngay sau đó. Bác sĩ đã nói rằng “Đứa trẻ đã mắc bệnh máu trắng”.

 

あれはあなたが亡くなる1カ月前のことだった。「退院したら僕と一緒に何がしたい?^_^」とあなたが言うから 、私はしたいことを全部紙に書いた。その2日後、あなたはお医者様に、家に帰りたいとお願いした。

私達は家に帰って、アイスクリームやケーキを食べたり、芝生の上を走ったり、釣りに行ったり、お互い写真を撮ったり、風船を飛ばしたりした。

最後にあなたが話したことも覚えているよ。あなたは「もし僕が死んだ後、僕に話したいことがあったら、手紙を書いてね。風船のひもに手紙を結んで、空高く飛ばせば僕の所に届くから」と言ったわよね。

Đó là chuyện của 1 tháng trước khi em mất. Lúc đó em đã nói với chị rằng “Sau khi xuất viện chị muốn chúng ta cùng nhau làm gì nè?”, và chị đã viết tất cả những việc muốn làm vào tờ giấy. 2 ngày sau em đã nói với bác sỹ rằng em muốn được về nhà. Khi chị em mình về nhà, chúng ta đã cùng nhau ăn kem và ăn bánh, vui đùa trên bãi cỏ, rồi đi câu cá, cùng nhau chụp ảnh và thổi bóng bay. Và chị vẫn còn nhớ như nguyên những lời em nói với chị. Em đã nói rằng “Giả sử sau này em chết đi mà chị lại muốn nói chuyện với em thì hãy viết thư cho em nhé. Sau đó xếp những lá thư này bỏ vào bong bóng rồi nó sẽ bay cao bay xa đến tận chỗ của em.”

 

その日の夜遅く、あなたはもっと話したそうだったけど、言葉にならなかった。でも、あなたが何を言いたかったか、私は分かった。そして最後に私は言った。「いつもあなたを愛してるし絶対にあなたを忘れない。心配しないでね」と。

Buổi tối của ngày hôm đó, em đã cố gắng nói thật nhiều nhưng lại không thể cất thành lời. Nhưng những gì em muốn nói, chị đều hiểu cả. Và cuối cùng chị đã nói với em là “Em tuyệt đối không được quên rằng chị luôn luôn yêu thương em. Em không có gì phải lo lắng cả.”

 

5万人に1人の病気と闘った、とても勇気のあるあなたはつい息を引き取った。あなたは私達を置いて亡くなってしまった。

あなたは私に愛と思いやりいっぱいの世界を見せてくれた。そして、人生で大切なのは愛し続けることで、愛し続けることに理由は要らないと私に教えてくれた

ありがとう、私の可愛い弟.

Em là một đứa trẻ rất dũng cảm vì đã dũng cảm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với căn bệnh mà trong 50000 người chỉ có 1 người mắc như thế này. Dù em đã mất nhưng em vẫn luôn sống mãi trong lòng chị và bố mẹ. Em đã cho chị thấy được một thế giới tràn đầy tình yêu thương. Và điều quan trọng nhất của cuộc đời con người chính là không ngừng yêu thương. Lý do tại sao lại thì chị thấy không cần thiết để biết vì chị đã được dạy là như vậy.

Đôi lời gửi gắm đến em, đứa em trai dễ thương của chị!

 

-------------------

この話を読んだ後で、涙が出てしまいました。とても深い感動した話であるので、翻訳することになりました。果たしては「家族あったからこそ、愛を止めないで、決して諦めませんものだ」

Mình đã khóc sau khi đọc xong mẩu chuyện này. Một câu chuyện cảm động sâu sắc nên mình đã quyết định dịch bài này. Quả thực là "Gia đình chính là không ngừng yêu thương, không ngừng bỏ cuộc."